Trưa tháng ba âm, cái
nắng oi bức, đầu không đội nón, lũ nhóc rũ nhau í ới đi tắm sông, tắm suối,...
đùa vui với nhau giữa những làn nước pha lẫn bùn lầy. Tôi chợt nhớ đến những
ngày tháng tuổi thơ của mình, 10 năm, 15 năm,...chỉ là những con số nhỏ nhặt nhưng
là cả một chặng đường dài chạy mải không thôi. Ai cũng có những tuổi thơ đáng
mến, đáng nhớ, và tôi cũng thế.
Tuổi thơ với bao thăng
trầm của cuộc sống gia đình, nghèo khó, cùng cực nhưng hạnh phúc, ấm áp.
Tôi có một người cha
tốt, dày dạn kinh nghiệm cuộc sống và cũng là một người cha có nhiều vết sẹo
trong tâm và trong thân thể. Vết sẹo trong tâm là Ba tôi mất bố từ còn nhỏ,
sống trong một gia đình đông anh chị em, nghe ba kể là 10 hay 12 người gì đó
nhưng một lần càn quét của địch đã cướp đi bảy người anh em, chỉ còn lại mẹ, và
mấy anh em. Vết sẹo trên thân thể là những vết thương của đạn lạc bay vào,
trong một lần bị càn quét.
Ngày đó, ba tôi nhớ rõ
từng chi tiết, giữa tháng 3 của trời Khe Sanh - Quảng Trị, trời nóng như lửa
đốt, những cơn gió Lào khô khốc thổi qua khiến người ta không thể nào ngồi yên
được, vậy mà những đoàn quân Ngụy khát máu cứ từng đoàn, từng đoàn đổ bộ xuống
càn quét, theo lệnh chỉ huy thì chúng thà giết nhầm còn hơn là bỏ sót.
Bà nội tôi dẫn các
bác, các chú chạy xuống hầm núp vậy mà chúng tìm ra, lôi lên tra hỏi từng
người, mấy anh em sợ quá khóc um lên, một thằng Mỹ da đen bóng đưa súng lên và
dọa:
- Nói mau! Thằng
cộng sản mới chạy vào làng này đâu rồi?
- Dạ,...tui....tui nỏ biết ở mô hết.....Nội vừa nói, vừa rộng cánh tay ôm mấy anh em của ba
tôi.
- Này thì không biết ............. này ,........ này. Một thằng lính lấy báng súng đánh vào bà nội tôi,
mặt nó nhăn lên và nghiến răng nghiến kèn kẹt.
- Á Á AAAAAA !!!! Mẹ ơi. Mẹ ơi. Mấy anh em hoảng quả chạy ôm Mẹ.
- Dạ, mấy chú, mấy anh tha cho mẹ con tui,...Tui ngày đi làm,
buổi tối về nhà ngủ, có biết ai là việt cộng mô tê,... Nội tôi luống cuống bò dậy sau trận đòn,
vẫn bình tĩnh trả lời chúng.
Sau một trận tra hỏi
không được, bọn chúng đánh gãy tay bác tôi, rồi đốt luôn cái nhà bếp của Nội,
sau vài quả lựu đạn được thả xuống hầm thì cái hầm sập không còn gì nữa, bởi đó
là cái được bà nội và anh em của ba tôi đào sâu trong bếp, vừa sơ sài, vừa chật
hẹp. Vừa kể lại vừa giận, trong mắt ba tôi bổng tóe ra dòng nước mắt.
Dường như phẫn nộ của quá khứ vẫn còn trong ba tôi, vẫn lòng căm thù những kẻ bán nước, cướp nước và giết người vô tội. Ba tôi giận bản thân mình vì lúc đó không thể làm gì cả.
Dường như phẫn nộ của quá khứ vẫn còn trong ba tôi, vẫn lòng căm thù những kẻ bán nước, cướp nước và giết người vô tội. Ba tôi giận bản thân mình vì lúc đó không thể làm gì cả.
Lửa cháy lên ngùn ngụt
giữa cái nắng tháng 3, nóng táp vào mặt, cả cái làng có dăm ba người chạy đến
cứu nhưng làm sao dập tắt được ngọn lửa cháy bùng hung dữ, táp vào mái nhà
tranh lâu ngày không mưa. Giữa những tiếng khóc của anh em ba, của nội tôi,
không gian bổng trầm lắng, nhường cho sự đau xót, sự bất lực và sự căm phẫn của
anh em và sự đau đớn đến ngất đi của bác tôi sau trận đánh khiến bác bị gãy tay
và mất máu.
May mắn
lúc đó, thằng Mỹ không đưa súng ra bắn người như mọi khi hắn hay làm khi vào
làng càn quét cộng sản.
Nội
tôi, sau những trận đòn của bọn Mỹ và tiếc của nên ngã quỵ và ốm
một thời gian, trong nhà không có con gái, toàn con trai, nên mọi thứ
đều vụng về, Ba tôi cố gắng chăm sóc Nội, nhiều món ăn phải đi tận rừng
sâu, săn bằng được mới về. Thuở đó Hổ dữ nhiều lắm, có lần đi rừng
nghe được tiếng gầm của nó là ba tôi nhanh chân trèo lên một góc cây,
cởi sẵn áo và chuẩn bị lửa nếu nó tìm đến. Cứ thế ba tôi lớn lên
trong một gia đình nghèo khổ, ông Nội mất sớm, mọi thứ đều dồn lên
Nội, dồn lên các anh em. Mang tiếng đông con nhưng chiến tranh đã cướp
đi hết của nội.
Năm 1964, ba tôi 17 tuổi, trong tuổi học, tuổi
chơi thì một lần nữa cả nhà lại đối mặt với những tai ương. Năm đó,
chiến dịch leo thang của Mỹ ra miền bắc khá dữ dội, chúng ném bom
phả hủy tất cả các thành phố lớn của Miền Bắc như Hà Nội, Hải
Phòng,.. và dọc trên những chặng đường của tuyến đường mòn Hồ Chí
Minh hằng ngày luôn đón nhận trên chục tấn bom. Thật ác liệt, khi
chúng cho rằng thà giết nhầm còn hơn bỏ sót, chúng đổ dồn quân về
làng, càn quét một cách mạnh hơn, giết những ai mà chúng tình nghi
là cộng sản và bắt những thanh niên trai tráng đi lính, tránh tình
trạng theo Cách mạng. Ba tôi cũng không thoát khỏi cảnh bị bắt đi lính.
Sống trong môi trường lính Ngụy, ba tôi có
những thăng trầm đặc biệt, ba rất căm phẫn bọn Mỹ, vì chính
chúng đã giết đi những người thân trong gia đình ba, có một lần tập
bắn, ba đã định đưa súng qua bắn một loạt đạn vào bọn Mỹ nhưng bạn
bè của ba ngăn. Thật may, nếu chúng phát hiện thì ba sẽ không còn
tới bây giờ, và tôi chắc cũng không có mặt nữa
Một lần, ba bị bắt đi càn quét cộng sản, đi
trên chuyến bay và được chỉ định là phải nhảy dù. Ba biết rằng
chuyến đi này lành ít dữ nhiều, mình phải giết đồng bào, giết chính dân tộc
mình. Điều đó thật không thể nảo làm được, ba tôi quyết định cho dù
có chết cũng không làm điều đó.
- Nhảy xuống
mau, thằng kia.........! Thằng chỉ huy, nói
giọng Việt lớ lớ quát tháo ba và các anh em khác.
- Dạ, dạ tui em
nhảy xuống giờ mà,...! đang trên cao quá mà.
Một người lính trong đội ngủ ba trả lời
- Á, À! chúng mày định phản ah! Quân láo toét, không
được cãi tao....... nhảy đi. ....Đùng!!!! Vừa
nói, tên chỉ huy vừa đạp mấy anh em của ba rớt xuống máy bay, vừa
rút súng lục ra bắn chỉ thiên.
- A A AAAAAAAA! Ba tôi chỉ kịp la lên một tiếng khi bất ngờ bị hắt xuống máy
bay.
Rất may dù được bung, vừa đáp xuống bãi
trống của khu rừng thì ba tôi cảm nhận được cái sợ lạnh đến cột sống.
Nỗi sợ được nhân đôi khi ba tôi biết mình bị lạc đồng đội, một mình
giữa rừng xanh, mặc dù biết đồng đội quanh đây vài trăm mét nhưng ba
tôi không thể nào lên tiếng.
Đùng !! Đùng! Tiếng súng của du kích nổ lên khi phát hiện địch,
ba tôi không kịp nằm xuống, chỉ kịp chạy núp vào một bụi cây rừng
quanh đó, Thêm một phát súng đằng sau nữa, ba tôi mới biết là mình
bị một toán du kích bao vây. Chạy, chạy là cách tốt nhất trong suy
nghỉ của ba tôi, nhưng chỉ chạy được một đoạn thì tiếng súng lại
vang lên thêm một lần nữa
ĐÙng! ....... ĐÙng! lúc đó ba tôi ngã lăn ra
xuống đất, cố đứng dậy đi nhưng không được nữa, ba tôi trúng đạn, viên
đạn găm ngay vào đốt xương ổng khuyển của chân phải, máu chảy rất
nhiều, ba tôi suýt ngất đi. Nhưng khi đối diện với cái chết ba tôi mới
cảm nhận được sự sống quý báu, lấy hết sinh lực cuối cùng của
mình, ba lết đi, núp thật kỷ, vùi mình dưới đống lá khô, mặc kiến
cắn, mặc cho sự đau nhức của viết thương, ba tôi cắn răng chịu đựng.
Mãi một lúc ba tôi ngất đi
........
..........
..................
..........
..................
Tỉnh dậy, ba tôi nằm trên giường bệnh cấp cứu
của quân y, xung quanh là những chiến hữu của mình. Mọi người nhìn ba
tôi mỉm cười, ai cũng cho rằng ba tôi may mắn và khôn ngoan. Họ kể lại
lúc nhảy dù xuống, ai cũng lạc nhau, ai cũng nơm nớp lo sợ mình có
bị phục kích không, bổng nghe tiếng súng nổ bên hướng ba tôi nên đã
cố gắng chạy lại, lúc đó họ thấy một toán quân du kích nên đã vội
lẫn trốn, bởi chính cả bản thân họ không muốn sát hại đồng loại nên
đã ẩn nấp rất kỹ. Khi quân du kích rút khá lâu thì họ mới mạnh dạn
đi tìm ba, khi tìm được ba tôi, ai cũng tưởng ba tôi đã chết, nhưng khi
thấy vết thương thì mọi người hoàn hồn và hết sức vui mừng.
Sau trận càn quét đó, ba tôi bị thương được
chuyển đến bệnh viện chuyên cấp của Ngụy tại Huế, được chăm sóc kỹ càng,
được phụ cấp đầy đủ. Ba tôi đã nghĩ đến việc trốn viện, đào ngũ
về quê. Mãi rồi cũng có cơ hội, trong một lần dạo hoa viên sau gần 3
tháng dưỡng thương, ba tôi trốn về trên một chiếc ôto chở muối lên
vùng cao.
Sau chuyến đó, ba tôi nơm nớp lo sợ chuyện đào
ngũ, may thay làng của ba tôi được Bộ đội chiếm đóng, nên mọi sự
được bình an, ba tôi chịu sự quản chặt của Bộ đội, những giáo huấn
của Bộ đội,... Ba tôi được dưỡng thương trong gia đình, cũng vết thương
đó khiến ba tôi xuống sức nhiều do mất nhiều máu. Xương được cấy
ghép bạch kim thay thế mảnh xưởng vỡ do đạn xuyên thủng.
Hòa bình lập lại, ba tôi cũng lập gia đình
với một người phụ nữ, có một người con thì người phụ nữ cũng rời
bố mà đi, bỏ lại đứa con bơ vơ. Do chê bố tôi yếu, không làm được gì cả.
Một mình nuôi con, bố tôi cũng chưa có ý định gì cả.
Một ngày khi quân du kích đi qua, bố gặp mẹ.
Một người phụ nữ cùng có một đời chồng, chồng mất do chiến tranh,
cũng để lại một người con trai. Hai mảnh đời bất hạnh gặp nhau, kết
nên duyên vợ chồng.
Cứ thế dòng xoáy của cuộc đời của ba tôi cứ
cuốn trôi, cứ bình yên và sóng gió. Cuộc đời đã trãi nghiệm đủ mùi
vị của nó, nên khuôn mặt ba tôi đã chai sạn với gió sương. Cứ mỗi
lần thời tiết thay đổi thì ba tôi lại ốm, lại nhưng nhức xương khớp,
nơi vết thương củ.
Mỗi lần kể về quá khứ, kể về cuộc đời thì
ba tôi lại buồn, buồn cho những di tích của chiến tranh, đã cướp đi
khá nhiều những gì vốn có của ba.
Chiến tranh, một kẻ thù không chỉ của riêng ba, mà của riêng con nữa,
con chưa sống trong chiến tranh nhưng cảm nhận được nó, cảm nhận được
những cái di chứng nó để lại!
Những
vết sẹo cũng đi theo thời gian, theo năm tháng, nhưng chắc chắn
một điều rằng ký ức của nó không bao giờ phai, không bao giờ
hết./.
..........