Chiều nay!
Những đám mây đen phủ kín bầu trời của phố núi, dòng người tấp nập với những đua tranh của cuộc sống, tôi lại lặng yên, tập lại cho mình cái thói quen bình dị và tĩnh lặng trong lòng.
Cái cuộc sống xô bồ này lại một lần nữa đè nặng lên tôi, đối mặt với những con số cần phải đạt được trong tháng, đối mặt với những vấn đề của đồng nghiệp, tôi chỉ chọn cho mình một khoảng lặng, một hướng suy nghỉ riêng, để gạt bỏ những áp lực vốn hiện diện quanh tôi.
Mưa xuống, người ta chạy trốn những cơn mưa, nhưng hạt mưa vẫn kịp bám lại trên áo họ, ít nhất cũng khiến cho họ cảm giác mát mẻ. Thật nực cười với cái sự đời, khi thời tiết khô hanh, nắng nóng thì lại mong có một cơn mưa, một làn gió mát. Nhưng khi mưa đến, gió đến lại cất tiếng quở trách, than thở "ôi dào, lại mưa", "Sao mưa lớn vậy? kiểu này công việc sao trôi chảy đây?" nếu không gạt qua những lời than thở, nhưng câu quở trách, và vượt qua những cái khó khăn thì làm sao mà tồn tại được?
Chiều về, cái cảm giác nhớ người thân trong gia đình ùa về, lúc đó cũng là lúc những cơn mưa chiều của phố núi đổ xuống. Lâu nay cũng thỉnh thoảng vào face book để đọc những dòng tâm sự ngắn của bạn bè, cũng ít đăng dòng status nào lên cả.
Nhưng cái dòng status:
Nếu có ai hỏi tôi rằng "ai là người bạn yêu quý và tự hào nhất sau Ba, Mẹ?" Thì tôi trả lời rằng đó là anh trai tôi. Anh là niềm tự hào của gia đình tôi và chính tôi nữa.
Ngày mà 2 chị em tôi vào đại học, là ngày anh tôi mới ra trường, Bố mẹ giao cho trách nhiệm là nuôi hai chị em tôi học đại học. Anh mang trong mình một trọng trách rất là lớn, làm hết cái này đến cái khác để có những đồng tiền trang trải cho cuộc sống hai chị em tôi, mới ra trường thì làm gì có được công việc như ý muốn. Vậy mà anh tôi đã làm nên điều kỳ diệu, tìm được công việc yêu thích và niềm đam mê trong đó, anh hay chia sẽ rằng mọi điều là nhờ ơn phước từ Chúa.
Bây giờ anh không làm gần hai chị em nữa, nhưng anh luôn quan tâm và hỏi han công việc học tập của hai chị em như thế nào? Và anh luôn là người duy nhất đến bên chị em tôi mỗi lúc hai chị em gặp khó khăn và rắc rối.
Anh trai tui ah! Tụi em yêu anh nhiều lắm, anh như một vì sao trong chúng em. Anh soi đường cho chúng em bước vào một tương lai thật tươi sáng. Em hứa rằng sẽ thành công trên con đường tương lai mà anh đã dẫn dắt, sẽ không làm anh phải bận lòng nữa. Chúc anh thành công và tiến xa hơn nữa trong công việc hiện tại của mình. Tụi em yêu và quý anh nhiều lắm đó Đại ka ah. hehe (có mấy ai có được anh trai như tui không? Điều tự hào nhất cuộc đời tui là sinh ra trong gia đình thân yêu nhất và có anh trai thật tuyệt vời)...
Phải nói là cái dòng tâm sự này, điều thổ lộ này của mấy nhóc trong nhà làm tôi rơi nước mắt, cái cảm giác nhớ nhà, nhớ người thân cứ ùa về. Biết là các anh em dành tình cảm cho nhau rất nhiều, không cần nói cũng quá hiểu, nhưng khi đọc dòng status này khiến tôi phải chạnh lòng. Phải chăng có đôi lúc những áp lục của công việc, những cái khó khăn trong việc kiếm tìm tôi đã có lần làm tổn thương người thân trong gia đình? Phải chăng có lúc tôi đã kiêu hãnh với những gì tôi đạt được?
Những dòng tâm sự của mấy nhóc làm tôi tỉnh thức, nó như một lời khuyên, một thông điệp để thúc đẩy tôi không được bỏ cuộc. Trước đó vài phút, khi chưa đọc thông điệp này trong ý nghĩ của tôi là từ bỏ cái công việc đang khó khăn này, thế nhưng đã có những người thân đằng sau, đã có những lời kỳ vọng, khích lệ khiến tôi lấy lại thăng bằng. Tôi sẽ tiếp tục cố gắng đến khi bản thân không còn khả năng nữa thì sẽ dừng lại.
"Sinh ra đã biết khổ" là câu nói mà ba tôi hay nói về mẹ, để cả nhà noi gương mà chịu khó, chịu khổ trong những hoàn cảnh khó khăn chung của cả nhà. Chính câu nói đó làm cho gia đình gần nhau hơn, động lực cho tinh thần mỗi cá nhân.
Nhớ ngày trước khi mưa về, mái nhà tranh mục nát, xiêu vẹo khi gió lớn thổi về. Cả nhà ngồi xúm lại để tránh mưa dột xuống nhà, rồi cũng dáo dác nhìn quanh sợ cơn lốc nào đó cuốn phăng mái nhà yếu ớt này. Rồi khi những cơn mưa đầu mùa về nữa đêm, kèm theo giống tố mang đến những kinh hãi cho thằng nhóc như tôi, không ngủ được, ba má phải thức đêm hứng những giọt mưa theo kẽ hở của mái nhà đổ xuống dường, xuống những bồ lúa.
Thế đó, mỗi lần mưa về là những kỉ niệm tuổi thơ, về gia đình đổ về. Những ký ức mà mãi không bao giờ xóa tan trong tôi, không bao giờ thôi ngừng làm động lực để tôi đứng lên.
Mỗi một người có mặt trên đất này đều có mục đích mà Chúa Trời định sẵn, những mục đích đó không ai biết được hết. Dẫu nghèo, dẫu đói, dẫu hạnh phúc hay sang giàu thì cốt lõi cũng để làm sáng danh Thượng đế. Tôi tin vào điều đó, tin và sự hiện diện của Thượng Đế trong đời sống tôi, cứ mỗi lần trãi nghiệm, là mỗi lần mà gia đình tôi được bình an.
Mưa, phố núi đẹp rạng rỡ. Những chiếc lá được rửa xanh mơn mởn, tô đậm thêm những nét đẹp vốn có của nó. Trùng trùng điệp điệp những ngọn núi bao quanh phố, mưa về những làn mây trắng đậu dưới chân núi, làm cho phố núi đậm nét huyền thoại của Tây Nguyên, gọi mời những chuyến đi về tuổi thơ, về những trang sử cuộc đời.
Kan, Phố núi mưa!