
Anh
đang mơ về một vùng đất xa xôi, nơi mà chỉ có anh hoà quyện với nỗi nhớ của
mình, anh không muốn mình là môt kẻ yếu đuối trong mắt ai đó, không muốn mình
là một kẻ cô đơn, nhưng thực tế anh lại là một anh chàng đó.
Vùng
đất trong giấc mơ của anh là một ngọn đồi với căn nhà nhỏ, được làm bằng gỗ,
mái ngói và màu đỏ sẫm, thoang thoảng mùi hương của đồng nội theo gió len vào.
Anh mơ một buổi sáng yên bình với cốc cà phê vừa được pha, mùi hương còn vương
vấn. Đặt trên chiếc bàn nhỏ, với đôi ghế tựa nhỏ, ở đó ta có thể nhìn ngắm cả một
khoảng trời và nơi đó chỉ có anh và em.
Anh
ước mơ thôi mà, cái mơ ước nhỏ nhoi đó đôi khi đã khiến anh mệt nhọc vì muốn chạy
trốn với cái hiện tại, chạy đua với những cơ hội để tạo ra nó. Với anh, biết
bao lời yêu đã ngõ nhưng chưa một lời nào muốn ở lại với anh. Anh được tạo dựng
quá đặc biệt thế nên một nữa của anh chắc hẵn rất đặc biệt. Anh được đặt để môi
trường sống đặt biệt, cái ồn ào bên ngoài nhưng lại sâu lắng ở bên trong.
Đã
trót yêu, thì chắc chắn làm sao quên được. Càng muốn rời xa em thì càng muốn
kéo gần lại thế nhưng càng muốn gần thì giống như có một lực đẩy cả hai xa
nhau. Có lẽ nó giống như một sợi dây thun càng kéo dãn thì lại càng muốn co
vào. Đến bao giờ anh tìm được người hoà hợp với anh đây?
Nói
yêu anh đi, nói thương anh đi em? Đã trót yêu, sao lại cứ sợ mất đi. Chắc có lẽ
ta yêu thương chưa đủ để can đảm bước đi tiếp.
Mùa này Tây Nguyên mưa nhiều lắm, cái chuyển đổi mùa luôn đến, mỗi năm lại mỗi khác, chỉ có anh mãi thế, chưa bao giờ thay đổi, chưa bao giờ thực hiện được những ước mơ.
Mùa này Tây Nguyên mưa nhiều lắm, cái chuyển đổi mùa luôn đến, mỗi năm lại mỗi khác, chỉ có anh mãi thế, chưa bao giờ thay đổi, chưa bao giờ thực hiện được những ước mơ.