
Một ngày, cái ước mơ nhỏ nhoi đó đã đến với tôi, Hà Nội đón tôi về thăm với một mùa thu vàng ươm của nắng, Cái bồi hồi hiện rõ trong mắt tôi, phố ập vào mắt tôi như bao điều thân thuộc, tôi bỗng nhớ đến khúc nhạc của cố nhạc sỹ Trịnh Công Sơn
Hà Nội mùa thu! Cây cơm nguội vàng, cây bàng lá đỏ nằm kề bên nhau phố xưa nhà cổ mái ngói thâm nâu. Hà Nội mùa thu - mùa thu Hà Nội. Mùa hoa sữa về thơm từng cơn gió. Mùa cốm xanh về thơm bàn tay nhỏ phố sữa vỉa hè thơm bước chân qua.Từng câu chữ của bài hát được hiện ra qua các con phố, mộc mạc và giản dị, tôi bỗng thấm dần với những câu hát đó, thầm nghĩ rằng cố nhạc sỹ ắt hẳn đã từng trải qua những chặng đường, từng thăng hoa với những cảm xúc của mình tại chốn đây khi từng khúc nhạc, từng câu chữ đi sâu vào lòng người là những điều giản dị hằng ngày nơi đây
Tôi không hề quen với nhịp sống của các thành phố lớn, mọi thứ diễn ra xô bồ, đông đúc và chóng vánh, nhưng Hà Nội lại khác, nó chậm chạp hơn so với các vùng khác, mọi thứ diễn ra đều có chút gì đó chậm rãi và nhẹ nhàng!
Cái ấn tượng đến với phố này là cái cổ kính của phố, mà theo từng dòng lịch sử vốn đã ghi lại bao đời nay, Hà Nội gần như là gốc gác của người Việt, tìm về nguồn cuội để hiểu một chút gì đó của mình cũng khá hay mà.
Đầu tiên đến phố, tốt nhất cứ nên bỏ qua những câu chuyện buồn bả, bỏ qua những cách ứng xử của cái xã hội bon chen để ta vẫn thấy phố bình yên nhất. Nếu như đã từng đọc một bài viết về thói ứng xử không đẹp của một số nhỏ con người nơi đây thì đừng nên nghĩ Hà Nội xấu, nếu như đã từng chỉ trích ở Hà Nội mọi thứ đắt đỏ thì đừng nên đến những quán xa xỉ mà thiếu tìm hiểu. Bởi ở đâu cũng có hạng người xấu, tốt, tinh ranh, quỷ quyệt và cũng không thiếu người vị tha, nhiệt tình để tô đẹp vùng đất của mình.
Chiều nay, khi vô tình đọc về một số bài báo nói về Hà Nội, cái chê nhiều hơn cái khen, cái buồn nhiều hơn là mặt tích cực của phố. Nếu Hà Nội mất đi những vẻ đẹp thanh lịch của ngày trước thì tôi chắc rằng sẽ không còn được nghe những bài hát da diết, đầy tình cảm hướng về Hà Nội, sẽ không còn những cái nhìn đầy tự hào, không còn hương cốm, hay mùi hoa sữa vốn đã ngập trong nhịp điệu của vần thơ, đâu đó Hà Nội vẫn đang tẩy thanh những vết bẩn của xã hội vấy lên, tôi tin thế.
"Hà Nội, không vội được đâu" là câu nói đùa của cậu bạn tôi sống tại đây, đến bây giờ tôi vẫn chưa thấm được câu nói này, phải chăng là nhịp sống của nó không nên vội, phải chăng là cơ sở hạ tầng giao thông tắc nghẽn muốn nhanh cũng không được. Với tôi, không vội khi đến lần đầu là đúng nhất, tôi muốn rảo bước một cách chậm rãi trong từng con phố, để được ngắm hết vẻ đẹp của phố cổ, để dần hiểu được phần nào con người Hà Nội, để thực sự hiểu được vì sao những con người sinh ra ở đây khi đi xa lại nhớ đến nó da diết đến vậy.
Hà Nội, vội vã đến rồi vội vã đi, tôi không tài nào nói ra hết được cảm xúc của mình được. Cái đẹp từ những gánh hàng rong, từ những bó hoa được bó kỹ càng nhưng lại đẹp và quyến rũ người xem, rồi đến từng những con phố đầy lá rụng.
Khoảnh khắc đẹp nhất trong năm rơi vào mùa thu, nắng vàng ươm, tiết trời nhẹ nhàng, có lẽ thế mà nó tô đậm cái xưa, cái chậm rãi của phố. Bỗng dưng tôi cảm thấy yêu vùng đất này đến lạ thường, chỉ một lần đến nhưng cảm giác như đã từng sống đã lâu với nó.
Có lẽ người ta hay thích, hay ước ao những điều mình chưa có, nhưng với Hà Nội, tôi vẫn muốn một lần hẹn hò.
Kan, tháng 9/2014