Chiều dần về trên cánh rừng nghèo, cái ánh nắng nhẹ của chiều khiến cho cảnh vật bổng dưng u ám và huyền ảo, đường trở về còn xa lắm, trong lòng hắn cảm thấy mọi sự đang dần trở về tìm hắn trong tâm trí.
Những năm tháng sống gắn
liền với vùng đất này, với những con suối, những con đường chạy vắt ngang sườn
đồi, và đóa hoa lan không còn xa lạ với hắn nữa, thế nhưng mỗi lần trở về lại
vùng đất này khiến hắn buồn, những hoài bão, những nỗi nhớ được hắn vùi lại nơi
đây để chạy đua với cái mới hơn, và để cân bằng lại cuộc sống của mình.

Tại đó, hắn cũng vùi lấp
luôn cái ước mơ sau khi tốt nghiệp đại học là được bay xa, thỏa sức tung hoành
đó đây. Hắn đã từng nghĩ mình chắc chắn được nhận vào làm một cơ quan cao cấp của
nhà nước, được vinh danh bởi cái mác sinh viên giỏi. Nhưng mọi sự sau khi ra
trường là một mớ hỗn độn, tất cả được học trên lớp phải gói kỹ lại đem cất thay
vào đó là nhồi nhét vào đầu những cái mới, những toan tính,…Và cuộc sống không
hề là một màu hồng, để tồn tại không đơn giản chỉ là học giỏi trên lý thuyết, kỹ
năng sống mới là cái quan trọng.
Hắn cũng từ bỏ luôn
tình yêu nữa vời của hắn, thứ tình cảm mà chỉ có hắn là người đeo đuổi, cố gắng
vun đắp để rồi nhận lấy được sự từ chối nhẹ nhàng và đau đớn âm ỉ. Người hắn
yêu quen một người khác mà thời gian đó hắn không hề biết. Sự thật được lộ ra
khi món quà valentine của hắn bị từ chối, hắn mất một buổi tối đứng đợi trước cửa
phòng của em, và cả đêm để đau đớn. Thế đó, cánh rừng nghèo này là nơi hắn để
trút bỏ những phiền muộn, những cái yếu đuối nhất của hắn.
Yêu một người không chỉ
là cảm xúc, mà cần có lý trí. Yêu một người, sự chân thành thôi chưa đủ, mà cần
phải có sự chăm sóc, sát cánh cùng họ trong lúc trống vắng nhất, chỉ có thế mới
khiến họ gắn kết với mình.
Thời gian thật sự bào
mòn cái ký ức của con người, hắn đã quên đi cái đau đớn đó, đã tập cho mình kỹ
năng cân bằng khi giông tố ập đến, sẽ có đau đớn, sẽ có những trả giá phía trước
cho những quyết định. Nhưng bước đi và tự tin sống là cái cần nhất mà!
Thế nhưng, qua cuộc
tình đó hắn lại cứ vấp ngã khi yêu một người con gái khác, cô gái chân thành
nhưng cũng có quá nhiều lựa chọn. Hắn đơn thuần là không muốn đối mặt với nhiều
lựa chọn, cái cuối cùng vẫn để họ ra đi! Liệu tình yêu có thật sự tìm đến với hắn
không?
Đối mặt với cuộc sống,
hắn không sợ hãi nhưng đối mặt với người mình yêu thương thì hắn quá là sợ hãi,
toàn thân run bắn khi nói lời yêu. Hắn tự hỏi rằng liệu có ai khiến cho hắn đủ
can đảm có thể từ bỏ đi mọi thứ chỉ để được yêu, được bên cạnh?
Tình yêu được hắn ví
như là một biểu đồ biến thiên, lúc lên lúc xuống và quan trọng nhất hai người cần
có mẫu số chung là tính cực, yêu thương nhau, nể phục nhau để giữ cho biểu đồ
chung của cả hai luôn tiến tới vô cùng, tức là để bảo vệ hạnh phúc thì cả hai
luôn phải tranh đấu trong lòng để gạt bỏ cái tôi của mình, tin vào nhau để mà
cùng bước.
Đã có những lúc hắn
trách cứ mọi thứ, nhất là người hắn yêu nhưng khi ngẫm lại thì hắn thấy mình
sai, sai nhiều lắm. Những câu nói mà người ta truyền tai nhau nói “phải là một
nữa của mình thì có chia rẽ ra cũng sẽ gắn liền lại”, và hắn tin rằng đến một
lúc nào đó, vào thời điểm tốt nhất Chúa sẽ mang đến cho hắn một người trọn vẹn
trong mắt hắn, và có thể sẽ hơn những điều hắn mong ước! Có lẽ thế, bởi hiện tại
hắn luôn bước đi trong niềm tin vào Đấng Sáng Tạo!
Chiều đã nhường lại cho
đêm đến, xe vừa chạy ra khỏi rừng, tìm đến thị trấn nhỏ để dừng bước, hắn bổng
nhận thấy cái thị trấn nhỏ nhưng chứa quá nhiều điều của xã hội. Thì ra hắn vẫn
là người may mắn trong cả một biển nhân loại này, biết bao nhiêu người đói khổ,
thương tật, bị xã hội khước từ,…mà họ vẫn phải sống, vẫn tranh đấu cho sự tồn tại
của mình, làm bất cứ điều gì chỉ được tồn tại, một nghị lực phi thường. Hắn
rùng mình khi nghỉ đến những con người bất hạnh đó, vậy mà đã có lúc hắn đã
buông xuôi mọi thứ.
Cái xoay vòng của thời
tiết, mới đó mà xuân đã sắp sửa chào tạm biệt vùng đất này để nhường lại cho
mùa hạ tìm đến, Những nhành lan đua nhau nở khi hạ sửa soạn cho mình một chiếc
áo mới, tỏa mùi hương thơm nức.
Đêm đó, tách cà phê
đen, tiếng nhạc không lời bật nhỏ, một mình hắn gặm nhấm những ký ức một thời ở
vùng đất này, cái tiếc nuối, cái náo nức của mơ ước ấp ủ cứ dồn về tràn đầy
trong tâm trí hắn.
H.Lăk, tháng 2/2014
Note:
Vùng đất này: Đăk phơi, TT. Liên Sơn, Lăk (là nơi gắn liền với những dự án trồng
rừng, nơi có nhiều cảnh đẹp như hồ, thác, suối, đồi trúc,…)
Hồi ức thật sống động Kan ạ, chị như nhìn thấy một vùng trời đầy ắp những kỷ niệm, những cảm xúc. Bước đi và tự tin Kan nhé, hạnh phúc ở phía trc, thành công và niềm tin cũng vậy.
Trả lờiXóaOh! Nói sao ta? Em được chị gái quan tâm nhiều, và được khích lệ nhiều!
XóaThank chị nà! Em sẽ cứ thế mà bước đi, xung quanh vẫn còn nhiều người yêu thương chị nhỉ!
Ngày an lành chị nhé
Anh đã và đang trở về với hồi ức phải ko K?
Trả lờiXóaSang thăm a!Hi vọng a luôn bình an nhé!
Cảm ơn Mây ghé thăm nà!
XóaGần đây rãnh rỗi nên a thường vác balo lên và đi thôi!
^^
"...để bảo vệ hạnh phúc thì cả hai luôn phải tranh đấu trong lòng để gạt bỏ cái tôi của mình, tin vào nhau để mà cùng bước..."
Trả lờiXóaTheo trải nghiệm của tôi thì điều này không thực tế đâu KAN ơi! Bạn hãy cứ yêu và bảo vệ cái tôi của mình nhé, vì đó là đặc điểm riêng mà Thượng Đế đã trao cho bạn, gạt bỏ cái tôi tức là phủ nhận hồng ân của Thượng Đế, là đánh mất chính mình, con người không thể có hạnh phúc bằng cách đó được. Chúng ta cần phát triển cái tôi bản ngã lên một tầm cao rộng mới để có thể hòa hợp với bản ngã của những người khác, hòa hợp với vũ trụ. Chỉ cần chấp nhận người khác như họ vốn có là được rồi, sẽ có những người chấp nhận và yêu cá tính của bạn.
Tâm hồn bạn thật đẹp, thật dịu dàng! Sẽ có những người yêu bạn, khi bạn buộc lòng không thể đáp lại tình cảm của họ, bạn sẽ hiểu hơn những người con gái mà bạn đã yêu.
Dạ, cảm ơn chị góp ý nhưng mỗi người một cách yêu chị ạ, có thể cách làm của chị là đúng với chị nhưng chưa hắn đã tốt với em!
XóaHàm ý đó em chỉ muốn đề cập đến chuyện "Cơm sôi thì nhỏ lửa thôi", nếu ai cũng muốn cái tôi của mình, cái bản ngã của mình vùng lên thì em nghỉ sẽ nguy hiểm hơn!
Xung quanh vẫn còn nhiều điều phải làm hơn cho cả 2, hơn khi thể hiện cái tôi quá nhiều.^^
Có vẻ như bạn Kan nhà mình rất yêu quê hương thì phải? :)
Trả lờiXóaMột tình cảm đáng trân trọng. :)
Cafe nhé. :)
Oh! Cf nhen! Nắng cf được hok đó? Chỉ sợ k được thôi nà!
XóaUm, Kan thích rừng, thích đứng từ trên đồi nhìn về làng mạc, nhìn về cuối trời!
Mình đặc biệt yêu thích cái hoang sơ của núi rừng tây nguyên. Đã từng đến và cứ đao đáo giấc mơ trở lại. Thiên nhiên có một sức mạnh kỳ lạ là khả năng xoa dịu nỗi đau bằng màu xanh ngút ngàn, bằng tiếng suối reo, tiếng chim hót,... entry của KAN bàng bạc ký ức nhưng vẫn sáng lên một niềm tin và hy vong. Thích!
Trả lờiXóaNhững vùng đất mà Kan đến, lúc nào cũng mong trở về thăm lại hết!
XóaLúc nào về là đầy tâm trạng vậy đó! ^^
Ngày an lành nhé bạn!
Bạn mình lại tâm trạng hử? um um phát cho đỡ buồn nào kaka :D :">**
Trả lờiXóaÔi được Um Um nà! Thích quá nà!
XóaBữa sau bạn xuống núi rồi lấy luôn 1 thể nhá!
Tình yêu được hắn ví như là một biểu đồ biến thiên, lúc lên lúc xuống và quan trọng nhất hai người cần có mẫu số chung là tính cực, yêu thương nhau, nể phục nhau để giữ cho biểu đồ chung của cả hai luôn tiến tới vô cùng, tức là để bảo vệ hạnh phúc thì cả hai luôn phải tranh đấu trong lòng để gạt bỏ cái tôi của mình, tin vào nhau để mà cùng bước.
Trả lờiXóaẤn tượng nhất là đoạn văn này. Cảm ơn Kan có câu truyện sinh động và hay!
Thank anh ghé thăm!
Xóa^^ mỗi người có một cách nhìn mà, hì
Em đúng là ng thiết viết ,chị thấy hồi ức của em còn mãi Kan nhỉ ;)
Trả lờiXóaDạ, điều gì nên giữ thì giữ chị à!
Xóa^^
Tôi chúc bạn luôn có thật nhiều niềm vui trong cuộc sống, sống vui và có ít.
Trả lờiXóaCảm ơn Meocon thật nhiều!
XóaNgày an lành
Anh KAN ơi....muoi thật cảm động khi đọc bài blog này...đã lâu lắm rồi muoi không vào blog ! có lẽ vì những bận rộn lo toan...cả đôi khi lòng mình không muốn trở lại ký ức ! Anh KAN của muoi cũng như ngày nào...1 anh KAN đầy nhiệt thành sôi nổi tin yêu...từ những ngày mới rời trường ĐH...muoi đã rất vui khi là người bạn blog, đã dõi theo hành trình cuộc sống tình yêu của anh qua những trang viết...quý anh biết bao ! những sôi nổi tin yêu ngày nào giờ vẫn còn đó nhưng đã lặn vào chiều sâu...để anh KAN hôm nay chín chắn điềm đạm sâu sắc hơn , vững vàng hơn trong nhận định về cuộc đời ! Muoi lun tin rằng cuộc đời rất công bằng...với những ai có tấm lòng yêu thương và nghị lực - như phép lành Chúa ban- anh KAN của muoi sẽ tìm thấy một nữa của mình , trọn vẹn yêu thương trong suốt cuộc đời ! Bình an nhé anh ! :D
Trả lờiXóa^^ Hi Muội!
XóaKhông hiểu sao nữa, anh Kan cứ thích viết những bài buồn ấy. Muội cũng từng đọc bài của anh nhiều, a không có nhiều sự thay đổi. Nhiều người đi ngang qua đời anh, và để lại quá nhiều. Hình như a nhận nhiều quá nên nó thế đó Muội!
Dù viết hay không viết Blog thì Muội cũng đừng bỏ nó nhé!
Cố gắng bước đi và thành công nhé Muội!
"bảo vệ hạnh phúc thì cả hai luôn phải tranh đấu trong lòng để gạt bỏ cái tôi của mình, tin vào nhau để mà cùng bước" cố lên Kan nhé !
Trả lờiXóaVâng! Sẽ rất là cố để nắm giữ cái riêng cho mình! ^^ Hi
XóaNgày an lành nhé MTL
Như đang học toán ấy Kan ạ.
Trả lờiXóaTrưởng thành và tích cực lên nhiều lắm rồi đó :)
Năm của Miss vì có người nói Miss sẽ thành đạt ở cái tuổi này, trong năm nay đó mà. Ka ka
Nhạc hay. Nhưng chưa phải sở thích của Miss. Miss còn trẻ, nên không thèm nghe nhạc...già như này đâu, hehe
Tuần mới nhiều ấm áp Kan ạ
Ôi! Bài này đâu có già đâu? Nó hay và chất thế cơ mà!
XóaHaha Kan thì lớn hơn rồi chớ! Cơ mà còn trẻ lắm đó
Ai chụp ảnh cho Kan mà đúng góc độ Miss từng muốn chụp :)
Xóa"Gìa" ở đây có nghĩa là nghe những bài có chiều sâu, góc độ, chứ không phải nhạc ăn liền ý Kan :)
Miss thì đôi khi thích cái gì đó "nhảm" chút để...vứt bỏ nỗi buồn.hì hì
Ngày đẹp nhé !
^^ bé công chúa ở nhà Kan đó! Anh em trog nhà rủ nhau đi chơi, vui cực kỳ luôn! Hì
XóaUh, Kan trẻ ở thân thể nhưng già ở tâm trí mà! ^^ hi
Đôi khi cũng khùng lắm bạn ah
Lần thứ hai trở lại đọc nhật ký KAN. Cám ơn bạn đã nói và nói thay những người cùng tâm trạng...buồn
Trả lờiXóaTuy bạn cô độc nhưng chắc chắn bạn có rất nhiều người thương vì cái chân tình của bạn đó. Người ta đã nói "Văn là Người" phải không KAN?!
Tôi là người đồng bằng nhưng yêu thích miền Cao nguyên. Nhưng chưa có dịp ghé qua.
Chúc KAN an bình và đầy sức sống trong tin yêu.
^^ Dạ! Cảm ơn chị đã ghé thăm
XóaGhé qua nhà chị (mạn phép được gọi thế) thấy chị là một ng trãi nghiệm, chững chạc nên Kan cũng rất muốn làm quen, cũng ham học hỏi được ở chị nhiều!
Chúc chị ngày an lành ạ