Chiều dần về trên cánh rừng nghèo, cái ánh nắng nhẹ của chiều khiến cho cảnh vật bổng dưng u ám và huyền ảo, đường trở về còn xa lắm, trong lòng hắn cảm thấy mọi sự đang dần trở về tìm hắn trong tâm trí.
Những năm tháng sống gắn
liền với vùng đất này, với những con suối, những con đường chạy vắt ngang sườn
đồi, và đóa hoa lan không còn xa lạ với hắn nữa, thế nhưng mỗi lần trở về lại
vùng đất này khiến hắn buồn, những hoài bão, những nỗi nhớ được hắn vùi lại nơi
đây để chạy đua với cái mới hơn, và để cân bằng lại cuộc sống của mình.

Tại đó, hắn cũng vùi lấp
luôn cái ước mơ sau khi tốt nghiệp đại học là được bay xa, thỏa sức tung hoành
đó đây. Hắn đã từng nghĩ mình chắc chắn được nhận vào làm một cơ quan cao cấp của
nhà nước, được vinh danh bởi cái mác sinh viên giỏi. Nhưng mọi sự sau khi ra
trường là một mớ hỗn độn, tất cả được học trên lớp phải gói kỹ lại đem cất thay
vào đó là nhồi nhét vào đầu những cái mới, những toan tính,…Và cuộc sống không
hề là một màu hồng, để tồn tại không đơn giản chỉ là học giỏi trên lý thuyết, kỹ
năng sống mới là cái quan trọng.
Hắn cũng từ bỏ luôn
tình yêu nữa vời của hắn, thứ tình cảm mà chỉ có hắn là người đeo đuổi, cố gắng
vun đắp để rồi nhận lấy được sự từ chối nhẹ nhàng và đau đớn âm ỉ. Người hắn
yêu quen một người khác mà thời gian đó hắn không hề biết. Sự thật được lộ ra
khi món quà valentine của hắn bị từ chối, hắn mất một buổi tối đứng đợi trước cửa
phòng của em, và cả đêm để đau đớn. Thế đó, cánh rừng nghèo này là nơi hắn để
trút bỏ những phiền muộn, những cái yếu đuối nhất của hắn.
Yêu một người không chỉ
là cảm xúc, mà cần có lý trí. Yêu một người, sự chân thành thôi chưa đủ, mà cần
phải có sự chăm sóc, sát cánh cùng họ trong lúc trống vắng nhất, chỉ có thế mới
khiến họ gắn kết với mình.
Thời gian thật sự bào
mòn cái ký ức của con người, hắn đã quên đi cái đau đớn đó, đã tập cho mình kỹ
năng cân bằng khi giông tố ập đến, sẽ có đau đớn, sẽ có những trả giá phía trước
cho những quyết định. Nhưng bước đi và tự tin sống là cái cần nhất mà!
Thế nhưng, qua cuộc
tình đó hắn lại cứ vấp ngã khi yêu một người con gái khác, cô gái chân thành
nhưng cũng có quá nhiều lựa chọn. Hắn đơn thuần là không muốn đối mặt với nhiều
lựa chọn, cái cuối cùng vẫn để họ ra đi! Liệu tình yêu có thật sự tìm đến với hắn
không?
Đối mặt với cuộc sống,
hắn không sợ hãi nhưng đối mặt với người mình yêu thương thì hắn quá là sợ hãi,
toàn thân run bắn khi nói lời yêu. Hắn tự hỏi rằng liệu có ai khiến cho hắn đủ
can đảm có thể từ bỏ đi mọi thứ chỉ để được yêu, được bên cạnh?
Tình yêu được hắn ví
như là một biểu đồ biến thiên, lúc lên lúc xuống và quan trọng nhất hai người cần
có mẫu số chung là tính cực, yêu thương nhau, nể phục nhau để giữ cho biểu đồ
chung của cả hai luôn tiến tới vô cùng, tức là để bảo vệ hạnh phúc thì cả hai
luôn phải tranh đấu trong lòng để gạt bỏ cái tôi của mình, tin vào nhau để mà
cùng bước.
Đã có những lúc hắn
trách cứ mọi thứ, nhất là người hắn yêu nhưng khi ngẫm lại thì hắn thấy mình
sai, sai nhiều lắm. Những câu nói mà người ta truyền tai nhau nói “phải là một
nữa của mình thì có chia rẽ ra cũng sẽ gắn liền lại”, và hắn tin rằng đến một
lúc nào đó, vào thời điểm tốt nhất Chúa sẽ mang đến cho hắn một người trọn vẹn
trong mắt hắn, và có thể sẽ hơn những điều hắn mong ước! Có lẽ thế, bởi hiện tại
hắn luôn bước đi trong niềm tin vào Đấng Sáng Tạo!
Chiều đã nhường lại cho
đêm đến, xe vừa chạy ra khỏi rừng, tìm đến thị trấn nhỏ để dừng bước, hắn bổng
nhận thấy cái thị trấn nhỏ nhưng chứa quá nhiều điều của xã hội. Thì ra hắn vẫn
là người may mắn trong cả một biển nhân loại này, biết bao nhiêu người đói khổ,
thương tật, bị xã hội khước từ,…mà họ vẫn phải sống, vẫn tranh đấu cho sự tồn tại
của mình, làm bất cứ điều gì chỉ được tồn tại, một nghị lực phi thường. Hắn
rùng mình khi nghỉ đến những con người bất hạnh đó, vậy mà đã có lúc hắn đã
buông xuôi mọi thứ.
Cái xoay vòng của thời
tiết, mới đó mà xuân đã sắp sửa chào tạm biệt vùng đất này để nhường lại cho
mùa hạ tìm đến, Những nhành lan đua nhau nở khi hạ sửa soạn cho mình một chiếc
áo mới, tỏa mùi hương thơm nức.
Đêm đó, tách cà phê
đen, tiếng nhạc không lời bật nhỏ, một mình hắn gặm nhấm những ký ức một thời ở
vùng đất này, cái tiếc nuối, cái náo nức của mơ ước ấp ủ cứ dồn về tràn đầy
trong tâm trí hắn.
H.Lăk, tháng 2/2014
Note:
Vùng đất này: Đăk phơi, TT. Liên Sơn, Lăk (là nơi gắn liền với những dự án trồng
rừng, nơi có nhiều cảnh đẹp như hồ, thác, suối, đồi trúc,…)